Archives for category: Nơi Bí Mật

Cuối cùng thì tháng năm cũng tới, mùa hè cũng tới. Mấy cơn gió (nóng) thổi nhè nhẹ, hoa sứ rụng đầy sân, cơn mưa lớt phớt qua những con đường thân quen. Tháng 5 có gì? ‘

Mấy bức ảnh ưng ý sau khi đã tráng rọi, những giấc mơ không hồi kết, ly trà, cốc nước, bánh mặn. Đẹp hơn bao giờ hết,  tháng 5 này.

0000511

000017

1000003bw

000043 000035 0000372 0000341

Hết một tuần mệt mỏi với mid-term test, bản thân mình cũng tạm hài lòng chỉ trừ môn thi cuối Physical Chemistry. Đi lang thang đóng tiền bảo hiệm cho fieldtrip xuống Vũng Tàu, chụp mốt tấm hình bãi xe đạp nằm cạnh xưởng thực tập rồi nhớ đến mấy chuyện hy hữu cỏn con. Những giấc mơ trưa bỏ lỡ phần kết, những kẻ nói cười và những hoài bảo của tuổi mười tám. Và trong những ngoài niệm, người ta phát hiện ra bao năm đã trôi vèo, mỗi người một chững chạc hơn, một tinh tường hơn về những thứ sắp đến trong đời.

Không có một lúc nào hoài phí, nhưng mấy lúc vẫn nghĩ về những năm tháng ấy – không bạn gái, không kế hoạch to – kế hoạch nhỏ, không món ngon, không có cả những buổi lang thang Sài Gòn. Chỉ có đám bạn và những tràng cười nắc nẻ.

Và ai đã ở trong những ngày tháng đó, đều là con người của tuổi trẻ, là con người hết mình không toan tính thiệt hơn. Chỉ cần khi bạn đang ở đó thì hãy hết mình, chẳng bao giờ phải hối tiếc, đừng hời hợt.

Nghĩ lại thấy mọi thứ như là một giấc mơ dài

Tĩnh lặng, đắm chìm và tuyệt vời.

000005

000006

000003

Trở lại với mấy ngày thường nhật, làm việc hiệu quả, lên kế hoạch rong chơi đúng thời điểm và lúc nào cũng vui vẻ. Ngoài ra còn có những món quà cực kì đặc biệt từ những người đặc biệt. Thấy tháng ba năm nay thiệt hay ho, việc cũng tiến triển tốt, nói đúng hơn là rất tốt. Mấy kế hoạch đã định thì sau đợt field trip Vung Tau về thì sẽ bắt tay vào làm ngay, đồng thời cũng chạy quyết liệt cho nữa kì cuối – đạt kết quả tốt. Hè đến còn nhiều thứ phải làm, nhiều nơi phải đi. Viết ít dòng thôi, người đang sung sướng lâng lâng quá :<!

DM Paradies 400-2

Đầu tuần, ngủ dậy với mấy bất ngờ nho nhỏ, sáng dậy thì được sếp khen. Trưa dậy thì nhận được vũ khí bí mật từ ba – Cái loại vũ khí đại loại giống của Aomame trong 1Q84 (Haruki Murakami) sử dụng vậy, nhỏ gọn trong lòng bàn tay, lúc nãy vừa loay hoay kím được cái bao da đen, hồi đó để cái kính gập cũ của ba, để vào vừa ngám và cực kì gọn nhẹ. Giờ thì đang ngồi nhâm nhi trà xanh, nghe blackfield và tiếp tục đọc cuốn sách đang dở.

Nói về cuốn sách này, chỉ có thể sử dụng một từ đơn giản “trào phúng” –  giống như cuốn The Catcher in The Rye của J.D Salinger, có những nụ cười rất gần gũi mà đôi lúc, nó chính là bạn, là bạn ở một thời điểm nào đó trong đời; còn trẻ, còn vùng vẫy và đối mặt với những vấn đề mà bạn hành động như một thằng ngố. Mặc dù sử dụng một số ngôn từ trào phúng, châm biếm, nhưng nhìn chung là một cuốn sách rất nhẹ nhàng, bìa được minh họa bởi chính tác giả mà ấn tượng đầu tiên khi bạn bắt gặp là y hệt như mục biếm họa đăng hằng ngày trên báo Thanh Niên.

000036

Sáng nay, ngồi làm việc cả buổi với tờ tạp chí, đọc bài đi xuyên 7 nước bằng xe lửa -bắt đầu tại Hanoi,Vietnam và kết thúc tại Berlin, Germany, viết cũng khá tốt mà theo cách đọc giả gọi là “a travel once in a lifetime” đến và định cư luôn tại Đức, hai người đi, ở chung toa với nhiều khách đa quốc gia, cũng gặp những trắc trở thường thấy khi di chuyển bằng xe lửa, nhưng nói chung là rất thú vị.

À mà sáng nay lọ mọ ngồi xem flickr, phát hiện ra bốn người bạn nhỏ tại Nhật, có kiểu chụp ảnh mà bản thân mình cực kì thích, nghĩa là từ màu sắc, đến cảm xúc, có thể do khí hậu hoặc do trình độ tráng/scan cao nên chất lượng ảnh film cực kì tốt. Trong số họ, ba người kia là ba bố con, và một người nữa (chắc là chú -chơi chung với ông bố), hình thì cực kì dí dỏm và mang tính khoảnh khắc cao. À mà cực kì hay là cả band đều sài máy Pentax nhé, hai người lớn thì sài pentax 67 là chủ yếu. Coi hình xong mà cũng nghĩ mốt lỡ có hai đứa con chắc mắc cười lắm, béo béo một tí, năng động một tí, ngoan ngoan, rồi cũng cho tụi nó sài máy từ nhỏ, mà đến lúc đó film còn tồn tại thì tuyệt. Và coi loạt ảnh này, có thể bạn sẽ rất bất ngờ để biết rằng, ngoài những định kiến về đất nước mà con người ở đó làm việc như một cỗ máy ngày đêm không nghỉ thì trong họ vẫn có một tâm hồn thời thượng và sống cực kì thoải mái, vui vẻ. Nhìn mấy cái bờ tường mà thấy cứ y hệt như hồi nhỏ coi Doraemon, lánh xa khỏi những đô thị đông người như Tokyo chẳng hạn. Thiết nghĩ rồi đến một ngày mình cũng sẽ đặt chân tới đó, sống mấy ngày cho ra sống với mấy người yêu thương. Và đây cũng là loạt ảnh mình thích nhất từ trước đến giờ, chụp thể loại mình thích nhất (đại loại như chân dung gia đình – chụp người thân, gia đình, bạn bè), do chất lượng tráng/scan tốt nên ảnh nhìn rất trong trẻo, tinh khôi

Hai nhân vật chính mình muốn nói đến là Takafumi Goto và Hideaki Hamada/ hai đứa nhóc là Haru và Mina

Lúc nãy khi đi rước béo đi chơi, chạy ngang Bến Thành, dạo này, bến đỗ, chỗ đứng đợi xe Bus làm khang trang hẳn ra, gọn gàng hơn, chia đường các thứ. Tự dưng nhớ lại cái thời đi xe buýt của năm đầu bở ngỡ.

Nhớ mấy bữa mưa dầm mưa dề, ngồi trên xe thấy mọi người loay hoay, khung cảnh cũng thay đổi liên tục.

Nhớ vị trí nào ngồi xe 19 không nắng, đến đoạn nào thì nắng chuyển hướng các thứ.

Nhớ hồi học quân sự, về trễ, hôm nào mà không nhờ được mấy đứa bạn chở ra bến là đi bộ hơn 1.5km đến bến, hì hà hị hộc chạy bộ theo xe… vì sợ không có chuyến nào nữa.

Mấy hôm ngồi lên luận anh văn ngay trên xe, tự thiết kế, tự đọc, rồi lên lớp mọi thứ nói ro ro.

Nhớ mặt mấy người kì lạ hay đi chung xe, chung giờ, lâu lâu lại có mấy bà gánh nặng, cả xe cùng phụ bưng hàng lên.

Lại mấy hôm về chuyến cuối, bus đông, đông nghẹt người, đã vậy mỗi lần đi ngang ĐH Ngân Hàng lại phải đứng lên nhường chỗ cho mấy cô nữ ngồi, bực mấy thằng cha già đầu hơn mình mà ngồi ngủ tỉnh queo.

Mà thứ hay ho nhất là, ngồi gần cửa sổ, nhìn ra, mọi thứ thay đổi liên tục, mà đúng ra không phải là nhìn, chỉ có chỗ để đặt mắt vào thôi, suy nghĩ những điều khác. Trong 2 tiếng cực kì của ngày, một buổi tờ mờ sáng, một buổi chiều, bạn thấy một thế giới hoàn toàn khác – từ vị trí bạn nhìn tới điều bạn nghĩ đều tuyệt vời hơn, muốn im lặng, plug-in và bật nhạc, muốn chung vui, hãy tháo tai phone ra. Chúng ta luôn có nhiều cách để tận hưởng một thứ gì đó nhất định trong đời.

Và mấy ngày chưa định hình một thứ gì, lâu lâu lại nghĩ đến em, lâu lâu lại nhắn tin về đến đâu. Đợi em trả lời rồi cười cười nhìn ra cửa kính lớn…

IMG_1790

Hôm nay là ngày cuối cùng năm âm lịch 2012. Xem lại ảnh trong năm, làm một bài viết nho nhỏ, đánh dấu những gì đã làm được.

1. Bức ảnh Instagram khoái nhất

Thiệt ra thì trong 5 tháng trở lại đây mình đã không sử dụng instagram rồi nhưng lâu lâu coi lại ảnh cũng thích dữ lắm. Hình này chụp trên đường từ Nha Trang lên Đà Lạt. VN mình có nhiều cối xây gió *windmill* mà không phải ai cũng biết/thấy.

IMG_2745

2. Bức ảnh đoạt giải đầu tiên

Thiệt ra chỉ là một giải thưởng nho nhỏ, cuộc thi ảnh do một quán Cafe Ý trong TP.HCM tổ chức. Tuy vậy nhưng mọi người đã rất vui.

a

60350015

3. Bức ảnh film đầu tiên trong máy film đầu tiên 

Máy Minolta Dynaxx của ba, tuy không phải do mình mua nhưng là lần đầu chụp đầy đủ một cuộn film nên cảm giác cũng lạ lẫm lắm. Đây là dịp lên Đà Lạt vào Festival Hoa đầu năm trước

000026

4- Bức ảnh may mắn nhất

Chụp đúng vào ngày Quốc Khánh, lúc đứng đợi cả lớp cũ lên trường để liên hoan/họp lớp. Chẳng set tốc khẩu hay gì hết, tự dưng lên film rồi chụp luôn, mà cũng chỉ chụp đúng một tấm (tưởng hư rồi 😦 ) ra hình thiệt hay ho.

000016

5- Ảnh chân dung ưa thích nhất

File50

_MG_6537

_MG_2159

6- Ảnh chụp thiết bị đắt tiền nhất

Leitz Summilux 50 . Món đắt nhất mua trong năm rồi, và mình cũng hài lòng nhất, so với chất lượng/giá thành và cả tính sưu tầm thì rất đáng mua so với hệ lens Zeiss do Cosina sản xuất (ZE, ZF.2 .v..v…)

_MG_6615

7- Bức ảnh out nét hay nhất

Mẹ vừa ở cơ quan về, vội vã bước vào nhà, xõa tóc, chụp không kịp, hình mình đã crop lại cho đẹp hơn.

_MG_2446

8- Bức ảnh có người trẻ tuổi nhất

Hôm này hẹn dạo bộ test lens anh Duy mới mua ( T* 28 Hollywood) chụp trong công viên Tao Đàn. Nhóc này chắc 1 tuổi- 2 tuổi. Nói đúng ra, mảng tường này mình cũng rất thích ở đây, phía trên là nhà tập thể cho vận động viên của nhà thi đấu.

211

9- Bức ảnh chứa nhiều ảnh nhất

Chụp ở Trung Tâm Lưu Trữ Quốc Gia IV ở Đà Lạt. Cũng trong tháng 6, Đà Lạt nắng đẹp

_MG_3626

10- Seri ảnh có nhiều nụ cười nhất

Dĩ nhiên là đợt họp lớp rồi :”>

_MG_1377

_MG_1381

_MG_1399

Socrates In Love

Socrates In Love

Chưa đọc sách này thì đừng nên đọc phần tiếp theo của note

Thiệt ra viết câu đầu cho bảnh tỏn vậy thôi chứ cũng không có gì đâu, tối qua vừa được người yêu cho mượn cuốn này về đọc, và xong ngay trong hôm nay luôn, cốt truyện dễ hiểu, cũ xì nhưng cảm động, một cuốn sách hay (bìa đẹp nữa).

– Ngày sinh của Aki là ngày mười bảy tháng Mười hai phải không nào?

-Ừ, và ngày sinh của Saku là ngày hai tư tháng Mười hai

-Có nghĩa là từ ngày mình sinh ra, không có giây nào là không có Aki trên đời này

– Liệu có phải vậy không?

-Thế giới mình được sinh ra là thế giới luôn có Aki

Em nhíu mày bối rối

-Mình chưa từng biết tới cái thế giới không có Aki. Thậm chí còn không biết là nó có tồn tại hay không nữa

-Đừng lo. Dù cho mình không còn ở đây, thế giới này vẫn luôn tồn tại mà

-Làm sao mình biết được chứ

Phải nói mình phải khâm phục tài đọc sách của mình, nội trong vòng mấy lúc rảnh rổi buổi sáng, thời gian còn lại của buổi chiều đã xong… Lại một cuốn nữa, nếu có dịp thì mọi người nên đọc. Còn về chuyện tại sao nên đọc những ngoại văn được dịch sang tiếng Việt (nhất là những cuốn bìa đẹp) thì mình sẽ nói sau.

Tuổi 20, tuổi cuối cùng của 20 năm dài đằng đẳng, của những bước ngoặc lớn, của những ngờ vực nho nhỏ. Áp lực, hời hợt và phù phiếm.

Dự định về dăm ba nhìn ảnh chụp kỉ niệm sinh nhật cũng quên mất. Buồn, tuổi trẻ qua đi một nửa. Cả Triệu người – Chỉ vài người thân. Mỗi người hiểu mình một ít, giống như Murakami nói vậy “what people see is just something floating in the surface”…

Ngày đầu tiên sống ở tuổi 21, không vui.

Sáng em hẹn ra cà phê sáng, tiếc mấy ngày cỏn con trời Sài Gòn còn lạnh, lật đật thay đồ các thứ, chạy sang tiệm bò né nhà con bạn mua 2 ổ bánh mì bò, rồi đi thẳng lên quán cafe hẹn em, 8g, không mở cửa, thấy quê quê, thôi thì tay xách nách mang nào là tripod, 2 cái máy ảnh, 2 ổ bánh mì, gửi xe vào nhà sách Sài Gòn mua cuốn “Tháp Tokio”. rồi tản bộ xuống dưới Nguyễn Trung Trực, thấy em, vậy là 2 đứa ra ngồi quán cóc- quán này gần ngay chỗ shop của ba hồi đó. ngắm đường phố, uống trà xanh, ăn bánh mì bò, đọc báo tuổi trẻ. Xong rồi lên quán kia ngồi chơi, uống nước, chụp ảnh, hôn nhẹ, nói mấy chuyện cỏn con, sáng chủ nhật…

Về ghé mang cuộn film ra tráng, rồi đưa em giấy hẹn lấy ảnh luôn, tự dưng mình thấy thoải mái vô cùng, giống như  chẳng còn khoảng cách nào vậy…

Đến chiều, tay xách nách mang máy móc, dầu ăn, khoai tây, xoài, bánh phồng, redbull lên chỗ thằng bạn đang làm – Mono (mình sẽ viết về chỗ này sau). Chỉ nó căng chỉnh hình trên photoshop, chụp mấy tấm ảnh promote cho shop. À, trước đó mình còn ghé Circle K mua Jagermeister nữa chứ, mà chẳng có, từ Bùi Viện đến Nguyễn Du. Nên xong xuôi việc rồi 2 thằng lên mạng search rượu, gọi điện, bảo là không ship ngày chủ nhật (nói chuyện rất có thiện cảm), thôi quê, chạy xe lên đó mua luôn, mà coi nhầm địa chỉ, đi mấy vòng cũng không thấy tiệm, xong được một bác lớn lớn tuổi chỉ cho. Vừa bước vào, tự dưng có con chó lông xù thù lù ra =)) hết hồn luôn, vô gặp chị chủ shop, thân thiện hết cỡ luôn, shop rượu của nhà làm nên chất lượng và cung cách làm việc cũng hơn hẵn những shop rượu thương mại/seller trên mạng. Shop Cái Thùng Gỗ 369 Hai Bà Trưng- type luôn để mọi người có mua rượu thì ghé sang.

Xong về shop, tự dưng anh kia kêu có người sang xem đồ, làm phải lật đật ủi áo shirt, lấy móc treo lên, dọn dẹp phòng ốc các thứ. Khách coi cũng tới tối, cuối ngày lấy redbull và jagermeister ra pha cocktail (Jager Bomb) uống thấy ngon ngon, tỉ lệ chưa chuẩn- do mình bỏ đá vào nên chắc hơi thiếu redbull. Nhưng nói chung là một thức uống ngon, được nó tặng quà sinh nhật sớm nữa chứ. Đúng là những con người lớn trong đời…

Vậy đó, Chủ nhật hay ho nhất của tuổi 19..

_MG_8109

_MG_8104

_MG_8172

P/S: Hình giữa em chụp màu, nhưng không ngờ chuyển sang trắng đen lại ma mỵ và đẹp đến vậy, tự dưng thấy có mùi ảnh mình trong đó, giống như mình đang nhìn vậy…